Song Nhi

Phiền Não Kiếp Người


 Có đôi lúc ta bỗng dưng ao ước

An nhiên sống như cỏ dại bên đường
Không nghĩ suy mơ hồ chuyện kiếp trước
Trót lỡ lầm vay ai đó yêu thương

Có đôi lúc ta bỗng dưng thèm khát
Được bình thản như núi đá giữa trời
Câm lặng ngàn năm vô tri vô giác
Trước những đổi thay đen trắng của đời

Có đôi lúc muốn mình là con suối
Nhẹ nhàng chảy cho đến lúc cạn dòng
Chẳng phải hối hả mệt nhoài theo đuổi
Nhục vinh sang hèn nơi chốn phố đông

Có đôi lúc hão huyền mơ làm gió
Chẳng buồn lo hay vướng víu muộn phiền
Phiêu du rong chơi khắp miền đồng cỏ
Thoát khỏi vòng sinh tử của tự nhiên

Có đôi lúc mộng hóa thành mây khói
Hôm nay tụ, ngày mai tan. Khác chi...
Không như kiếp người phiền não qúa đỗi
Gặp một lần rồi mãi mãi biệt ly

Song Nhi


July 13, 2017



 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 25 tháng 7 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "Phiền Não Kiếp Người"